Tôi cứ luôn thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy đến với cậu. Một lần nữa họ lại ôm lấy nhau thật chặt. - Nhìn kìa! Một trong hai hiệp sĩ đi tìm sự may mắn đã đến đây! Bốn ngày qua các ngươi là chủ đề chính bàn tán trong khu rừng này đó.
- Đừng quên rằng mi đã hứa với ta rồi nhé. Chính anh đã quyết định đi tới khu rừng Mê Hoặc. Bà đã sống ngay từ ngày đầu tiên trong khu rừng này.
Nghe xong câu chuyện, Jim xúc động cởi đôi giày cũ ra để đôi chân trần của mình trên bài cỏ mọc đầy những cây bốn lá xanh rì một cách thoải mái. Điều quan trọng nhất mà tôi đã có được không phải là sở hữu cây may mắn này, mà chính là bài học tôi đã nghiệm ra trong hành trình tìm Cây Bốn Lá thần kỳ. Nott vội vàng nhảy lên ngựa và biến mất trong màn đêm đen tối của khu rừng, phi như bay về phía cung điện của nhà vua.
Cho dù nếu chàng chọn đúng vị trí thì Cây Bốn Lá thần kỳ cũng không thể nào mọc lên được ở một nơi đầy đá như vậy được. - Người thật sự là Mẹ của các loại đá à? Nếu vậy, chắc Người không biết gì nhiều về cây bốn lá, phải không ạ? Cũng vào ngày hôm đó, Sid thức dậy trễ hơn một chút so với ngày thường.
Chàng đã biết những yêu cầu cần có của một cây bốn lá và chàng đã cung cấp đầy đủ những đòi hỏi đó. Họ tìm kiếm những người giúp họ tái khẳng định những suy nghĩ yếm thế của mình. Câu chuyện may mắn này đã đến với cậu rất tình cờ.
Mười lăm năm gần đây tôi đã phải cố gắng hết sức để có thể sống được qua ngày. Cuốn sách được xuất bản đầu tiên ở Tây Ban Nha vào tháng 2/2004. Đó là một cảnh tượng đáng kinh ngạc.
- Lần đầu tiên, giọng nói của bà không còn chứa đựng hai sắc thái đối nghịch nhau nữa. Bất cứ cái cây nào cũng sẽ rất vui mừng nếu ngươi làm điều đó cho nó. Trên đường, Nott gặp không biết bao nhiêu sinh vật kỳ lạ mà chỉ có thể được tìm thấy ở khu rừng Mê Hoặc nhưng anh cũng chẳng buồn để mắt tới.
Và câu chuyện may mắn vừa rồi là một món quà vô giá đối với tôi, nó quý hơn tất cả những điều khác. Nhưng rồi ông chậc lưỡi đồng ý. Rất nhiều lần, và ngay cả bây giờ nữa, tôi luôn nghĩ rằng câu chuyện này đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi.
Ngươi cũng giống như hầu hết mọi người, thật thiếu kiên nhẫn! Ngươi cần học tập tính kiên nhẫn của các loài cây. Mụ nhe hàm răng trắng hếu ra, chà đôi bàn tay với những chiếc móng dơ bẩn dài ngoằng lại với nhau một cách khoái trá,cái mũi nhọn và khoằm của mụ nhăn lại, cố gắng mỉm cười thật tử tế. Ta đâu có làm gì cho anh.
Ngươi thấy đó, khu rừng này nơi nào cũng bị bao phủ bởi những tán lá rậm rạp. - Con không cần phải cảm ơn ta. Cả ngày hôm đó, anh lang thang khắp khu rừng với những suy nghĩ bi quan như thế.