Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Nhưng họ không cũ lắm.
Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Không, tôi không cần biết. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức.
Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó.
Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả.
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra.
Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn. Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét.
Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan. Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm.
Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn? Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.
Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ.
Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.