Tôi không thích mèo. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.
Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ.
Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Tác phẩm Bật dậy nào. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết.
Sự im lặng cũng rưa rứa. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi.
Nhà văn ngồi lại một mình. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.
Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh.
Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Bác không hài lòng một tí nào. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo.
Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi.
Rao giảng cũng là chơi. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy.
Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ.