(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.
Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa. Sao lại xé sách hở con. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại.
Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ.
Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.
Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Quá nhiều lí do để sống. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ. Ta không thích nổi cáu. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.
Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi.
Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.
Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.