Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái.
Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Bịt tai lại, im lặng, là xong.
Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc.
Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Xung quanh là người. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà.
Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa.
Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.
Kể cả cái nhàm chán. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.
Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần.
Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.
Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.