Cậu ta đã ra một quyết định không thuộc thẩm quyền của cậu ấy. Đó quả là một câu nói hay. Tớ giao cho cô ấy vì tin rằng cô ấy có thể làm được.
Vậy cậu đã làm gì để ổn định trở lại? Một lần nữa, rất cảm ơn sự tin tưởng của ông. - Lại có rắc rối rồi cậu ạ, - James nói ngay khi bước vào phòng của Jones.
Anh không biết phải nghĩ hay nói thế nào cho đúng. Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn. Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc.
Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc. Còn sau đó thì anh chỉ muốn bật ti vi lên xem trong giây lát rồi đi ngủ. Cậu nói cụ thể hơn xem nào? - James thắc mắc.
Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". Thế nhưng mọi chuyện hóa ra ngược lại. - James viết ra thật nhanh những điều anh đang muốn biết:
- Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười. Trong bữa cơm cuối tuần, vợ anh thắc mắc không hiểu vì sao mọi chuyện lại thay đổi tốt đẹp đến thế. - Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu.
Và tôi nhận ra rằng, mặc dù "triệu chứng" khó khăn của mỗi người là rất khác nhau, thế nhưng tất cả họ đều đang cần đến một "loại thuốc điều trị": đó là cách ủy thác công việc sao cho quy trình tổng thể được hiệu quả hơn. Một tháng trước đây, tôi vẫn không chắc là có nên giao cho cậu không. Suốt những năm trung học, lúc nào Jones và James cũng chơi với nhau, cùng chọn những môn học giống như nhau, thậm chí cùng chơi các môn thể thao giống nhau.
- Đến lúc này, cô ấy bớt nóng giận hơn và đã chỉ cho tớ thấy một sự thật hiển nhiên khác nữa. Chẳng lẽ điều này đúng như vậy sao? Chẳng lẽ sau biết bao nỗ lực dặn dò thật rõ ràng, cụ thể khi giao việc cho nhân viên, anh lại thất bại bởi chi tiết quan trọng này? Trong chốc lát, anh thoáng cảm thấy khó chịu với chính mình nhưng rồi lại nhanh chóng cảm thấy thoải mái hơn. James cảm thấy mình như trở thành một người khác, thoải mái hơn, yêu đời hơn và thành công hơn.
Xảy ra chuyện gì thế hả? - Jones lưu lại công việc đang làm dở dang trên máy tính rồi dời bước sang chiếc ghế bành gần đó. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa.
Mỗi cuối tuần, anh thường dẫn các con đi cắm trại hay thong thả đọc một quyển sách nào đó, lắng nghe một bản nhạc và tận hưởng cảm giác yên bình trong khu vườn nhà mình. Làm sao có thể thất bại được cơ chứ? Cuối cùng thì anh đã tìm ra cách làm việc thông minh hơn chứ không phải là chăm chỉ hơn. - Thôi khỏi, tớ mới uống xong.