Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn.
Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn.
Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.
Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy. Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Không phải ai cũng ít ngộ nhận…
Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu.
Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Cháu thấy bác tội lắm.
Nghĩa là không đứng trên người khác. Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa. Tôi đốt vì nó vô nghĩa.
Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa. Phải hết sức giữ gìn. Giữa thẳng thắn và kiêng nể.
Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch.
Cuối mùa lại ra đợt mới. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Ngập ngừng vuốt ve sống mũi.