Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo.
Sống là gì nếu không có khoái cảm. Giữa đời sống và nghệ thuật. Cứ ngỡ mình yêu mình.
Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.
Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.
Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm.
Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều.
Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.
Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Phải vùng ra khỏi tình trạng này.
Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.
Cảm thấy khỏe hơn một chút. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này.