Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên.
Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó.
Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay.
Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim.
Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá.
Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Chà, ta thua hắn, có lẽ.
Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn.
Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Bởi cô ta làm giáo viên.
Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Tôi không hề phản đối. Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu.
Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh.