Hai tiết lịch sử cuối được nghỉ vì cô giáo bị bệnh. Hanh phúc là khi bạn thích thú câm chiếc bánh rán trên tay mà không quan tâm nó đang nguội hay nóng. Ông luôn quan tâm việc Chip học trong lớp có được thoải mái hay không, chỗ ngồi có đủ ánh sáng hay không, có nóng quá không, mỗi chi tiết nhỏ đều được ông ghi nhận thật kỹ và kiến nghị
Một mình ta tìm ta giữa đời. Là một sinh viên ngành thiết kế, khi vừa học xong học kỳ I, tôi muốn thử sức mình với một công việc làm thêm nào đó thuộc chuyên ngành của mình để học thêm kinh nghiệm thực tế, vừa để trang trãi một phần gánh nặng về chi phí cho gia đình. Tiếng chuông chùa xa xa vọng về từng hồi đứt quãng vừa nặng nề vừa da diết bi ai càng làm lòng Chíp thêm trĩu nặng.
Tuy nhiên lại có một số công ty lợi Tôi hiện đang là sinh viên … chuyên ngành thiết kế. Quán hôm nay trở nên đông lạ thường, mà cũng phải, mùa Valentine mà.
Chị phải ngồi trên bàn máy suốt từ sáng đến tối để kịp tiến độ công việc. Cũng may là nhà không có ai và tôi phát hiện ra sớm nếu không thì xấu hổ chết đi được. Nhưng dù sao tự nhiên cũng thấy vui vui.
Thực chất không phải là từ gì quái dị, nó là từ IDEAS viết lộn ngược. - Nhìn anh này Vy… Anh hiểu, anh hiểu tất cả, anh hiểu cảm nhận, những nỗi khổ tâm và khó xử của em. Cái mùi hơi đất bốc lên sau những cơn mưa đầu mùa có thể khiến cho nhiều người cảm thấy khó chịu, nhưng đối với tôi nó lại mang đến một cảm giác khác, một cảm xúc lạ,
6h30 sáng, tôi cuốn cuồn làm vệ sinh cá nhân cấp tốc nhất có thể rồi vội vã mặc bộ áo dài mới tinh mà tôi đã xếp sẵn từ tối. “Một người đứng ngóng một người trông, một người ở không trông người ngóng, một người ẩn bóng ngóng người trông, mọi người mênh mông lòng thấy trống. Ngồi nhìn mẹ nhào bột bánh, Bông hỏi : "Mẹ à, Tết này sao bố không về với mẹ con mình?".
Những giọt nước ấy chan chứa niềm hạnh phúc vô bờ bến mà không ai có thể kiềm chế được dù có sắt đá đến mấy. …Phải, là anh, chính là anh, giọng nói đó, câu nói đó không lẫn vào đâu được. bánh nào, đới với môt chiếc bánh thì vụn bánh chỉ như môt hạt bụi nhưng với môt rổ bánh thì số mảnh vụn đó có thể to hơn cả môt chiếc bánh.
Hãy cùng tôi đánh thức nó dậy. "Ở Nhật Bản có một anh chàng tên Tsugitaro, trong nhiều năm anh là một công nhân nhà máy hóa chất, nhưng sau đó bị thất nghiệp. Trước ngày cô ra đi họ đã có một buổi “hẹn hò kỳ lạ”.
Dù chị vẫn phải mặc chiếc áo phong phanh đã cũ nát và lạnh lẽo nhưng được ngắm con thích thú trong chiếc áo mới, chị cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. Cô mong rằng các con sẽ ngoan và học tốt môn học đầy thú vị này. Đang buâng khuâng từng bước chân nặng nề xuống phía cổng ra, bỗng Chíp trượt chân ngã.
…Phải, là anh, chính là anh, giọng nói đó, câu nói đó không lẫn vào đâu được. M, quá trễ cho một bữa ăn sáng, nhưng nghĩ thôi kệ có còn hơn không, tôi quyết định lếch cái thây "thừa xương thiếu thịt" của mình vào quán bò kho quen thuộc gần nhà. Ghét nhận ra một điều gì đó và đưa ra một quyết định, một cuộc cách mạng trong tư tưởng làm thay đổi cuộc đời Cục Ghét.