Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.
Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ.
Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ.
Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Một giọt rơi xuống sách.
Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.
Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Ba năm… Ba năm thì không tính được.
Vậy mà tôi đang viết. Nên cứ phải từ từ từ từ. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt.
À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Không phải là rứt tung. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.
Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Và như thế, em hiện hữu.