Pppe 013

Em thư ký ngày đầu đi làm đã cho sếp đụ

  • #1
  • #2
  • #3
  • Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.

    Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường.

    Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.

    Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng. Cái cuối có phần họ nói đúng.

    Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Tất nhiên là không phải ai cũng thế.

    Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được.

    Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn.

    Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.

    Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Chào chị, em cảm ơn, đi ra.

    Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap