Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.
Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.
Giọng trầm thường xuất hiện. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel.
Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc.
Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Mấy con hổ cũng thế.
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Lát sau, thằng em đi vào. Cũng có thể họ không tìm thấy.
Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.
Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng.
Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Tối, bạn đèo bác vào viện.
Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích.