Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát.
- Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn…
Tự dưng mẹ lại ra giá. - Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ. Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ.
Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Nhưng cũng thông cảm với ông ta.
Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Thậm chí, phải viết, phải sống.
Tôi không có nghị lực. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi.
Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Bây giờ, hãy trở lại là bạn.
Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Sao lại xé sách hở con. Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng.
Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.