Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo.
Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn.
Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá.
Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm. Và cũng thật dễ hiểu. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này).
Cái giấc mơ của mình không mất. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Một kẻ lạc loài vô cảm.
Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. - Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được.
Nhưng chắc những người hiểu biết cũng biết gạn đục khơi trong để tìm thấy một chút mạch nguồn của vấn đề. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại.
Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Ốm ra đấy mà làm gì. Họ vốn là những người khá nhạy cảm.
Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con.
Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài.