Ôi, cuộc đời của bác tôi. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Bị nghi ngờ cũng đáng.
Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình. Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.
Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.
Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả.
Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Không phải ai cũng ít ngộ nhận…
Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Êm dịu và hoang vắng.
Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ.
Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng.