Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng.
Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé.
Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có.
Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác.
Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Cái thùng rác lở loét hơn.
Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Dùng cứt thì không hay lắm. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau.
Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Mất thương hiệu hơi bị phiền.
Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.
Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Bác cũng bị đau chân.