Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ.
Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. - Tôi rất mừng vì điều ấy. Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì.
Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM.
Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau.
Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng.
Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Bạn cũng đang ganh đua với họ.
Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt.
Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.
Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì. Tôi lại dẫn ông anh đi.
Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.