Kết quả là mọi hành động vì thịnh vượng sẽ chỉ xuất phát từ những cách Tư Duy Triệu Phú. Cô ta có đồng ý với cách làm đó không? Không! Cô ta có túng quẫn không? Có! Và cô ta vẫn sẽ nghèo khó như thế suốt đời, trừ khi cô ta hiểu ra rằng để trở nên giàu có, người ta cần được trả công dựa theo kết quả làm việc. Điều này cho thấy rõ rằng dù bạn có trong tay công cụ tuyệt vời nhất thế giới, nhưng nếu bạn có lỗ rò rỉ trong “hộp dụng cụ” (cái đầu bạn, trí óc bạn) thì bạn vẫn sẽ không đạt được thành công.
Chỉ với một hành động đơn giản này thôi, bạn đã gửi vào vũ trụ thông điệp rằng bạn đã sẵn sàng để đón nhận và quản lý nhiều tiền hơn. Ngược lại, vì người nghèo chú tâm vào những khó khăn trong mọi thứ, họ nhìn đâu cũng thấy trở ngại. Mọi người đều có những mục đích sống riêng.
Ví dụ bạn đang cân nhắc để xử lý một cơ hội tài chính, bạn sẽ tự động tìm đến tập hồ sơ có ghi nhãn “tiền bạc” rồi mới quyết định sẽ làm gì tiếp theo. Hãy tỉnh táo trước tiếng nói nội tâm khi bạn nghe thấy những câu đại loại như: “Bài tập gì chứ? Tôi không cần và cũng chẳng có thời gian đâu”. Con sẽ không bao giờ giàu lên được nếu chỉ trông vào số tiền lương cố định hàng tháng khi làm việc cho người khác.
100 đô-la thì cô ấy tiêu hết 100 đô-la, nếu bạn đưa 1. Có lẽ sẽ dễ chịu hơn nếu dùng các hình tượng dễ thương, nhẹ nhàng hơn, nhưng quên điều đó đi. Định luật về Thu nhập: “Thu nhập của bạn tỷ lệ thuận với giá trị mà bạn bỏ ra, tùy theo tình trạng thị trường”.
Ngược lại, nếu bạn chỉ biết tiêu xài và tiêu xài, thì không những bạn không bao giờ giàu lên được, mà phần trách nhiệm trong con người bạn rốt cuộc cũng sẽ tạo ra các tình huống làm bạn thậm chí không thể tận hưởng những thứ mà bạn chi tiền để có được, và đôi lúc bạn sẽ còn mang nặng mặc cảm tội lỗi. Họ sống hoàn toàn trong thế giới hữu hình. Suy nghĩ này không là gì khác ngoài nỗi lo lắng và bản năng tự vệ hình thành trong tâm trí.
Một trong những triết lý sống của tôi bắt nguồn từ những câu châm ngôn uyên bác và thâm thúy của người Huna xưa, những lời răn dạy khôn ngoan của các vị bô lão vùng đảo Hawaii. Giờ hãy hình dung bạn đã phát triển bản thân lên đến bậc thứ 8. Đây là sự khác biệt cơ bản giữa người giàu, giới trung lưu và người nghèo:
“Cuối cùng, sau khi nghe những phân tích của anh, và làm theo các bước của quá trình, tôi chợt hiểu ra một điều. Bạn có chấp nhận rủi ro với toàn bộ thời gian, sức lực và cả vốn liếng khởi đầu của mình mà không có bảo đảm sẽ thu về được gì? Người giàu chấp nhận làm thế đấy. Do đó, họ không dám chắc trăm phần trăm họ có thật sự muốn giàu lên hay không.
còn đi giật lùi! Vậy trước tiên bạn hãy quản lý tiền của bạn cho hiệu quả, rồi bạn sẽ có nhiều tiền hơn để quản lý. 000 đô-la lên 600 triệu đô-la chỉ trong vòng chưa đầy 3 năm. Dù không phải là một người mê các chương trình phỏng vấn trên truyền hình, nhưng tôi yêu thích Oprah.
Trước hết bạn phải ý thức được rằng chúng ta không cần cố gắng thoát khỏi nỗi sợ hãi của mình. Tiếc rằng hầu như tất cả mọi người đều được lập trình để chỉ có nguồn thu từ công việc và phản đối thu nhập thụ động. Các công trình nghiên cứu đã khẳng định rằng những người hạnh phúc nhất là những người có thể phát huy khả năng bẩm sinh của mình một cách tối đa.
Trái lại, người nghèo luôn tiên đoán thất bại. Chắc bạn quen thuộc với câu: “Hãy làm cái bẫy chuột cho thật tốt và cả thế giới sẽ chen nhau đến nhà bạn”. Tôi muốn nhấn mạnh rằng bạn chỉ nên kết giao với những người lạc quan, thành đạt, và điều quan trọng không kém nữa là hãy nhanh chóng tách mình ra khỏi những người có tư tưởng và hành vi tiêu cực.