Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy.
Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Ông anh cũng làm theo. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra.
Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng. Thôi thì tôi im lặng.
Là tỉ mẩn, là ào ào. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. Hoặc có nhưng không nhiều.
Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.
Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp.
Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Như một con rết hoặc như một con rắn.
Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ.
Tôi đã đến đó và đã trở về. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Quá nhiều lí do để sống.