Lúc đó xin bạn nhớ tới cuốn này, hoặc nếu có thì giờ thì mở nó ra coi, đọc lại những đoạn đã đánh dấu. Ông có tài, có nhiều tương lai, dù ông làm việc ở đâu cũng vậy. Như vậy ích lợi hơn nhiều".
Làm được như vậy, thì người trong bốn bể sẽ là bạn của ta. Mà nghĩ cho kỹ, chúng ta có gì đáng tự phụ đâu? Bạn có biết ngu xuẩn với thông minh khác nhau sao không? Rất ít: chỉ hơn kém nhau một chút xíu chất i-ốt (iode) trong hạch giáp trạng tuyến của ta. Sau hết: ông nhận rằng không biết tại sao nó lại thôi ra như vậy, và ông thẳng thắn nói với tôi: "Xin ông cho biết chúng tôi phải làm sao, và chúng tôi sẽ tuân lệnh ông".
Kết quả ra sao? Bà khoe nhiều lần với bạn bè rằng: "Nhờ lòng âu yếm của nhà tôi mà đời tôi là một chuỗi dài hạnh phúc". Không ai hiểu rõ sự xác đáng của những lời nói đó bằng John D. Đã lâu rồi, một cậu bé Hòa Lan tới di trú nước Mỹ.
Đừng mất thì giờ nghĩ tới kẻ thù của bạn. Tôi nói rằng trước ra sao không biết, chứ bây giờ tóc thầy còn đẹp lắm. Tôi thích cây sồi lắm.
Nếu ông không làm như vậy thì người ta sẽ mời ông ra và như vậy là đáng lắm. Rồi thì một sự lạ lùng xảy ra. Ngoài vinh quang đó ra, ông bà lại giàu sang, có địa vị quan trọng trong xã hội và có nhièu con.
Bạn đã làm thương tổn lòng tự ái, lòng kiêu căng của người ta. Thành thử lần trước chú ấy dọa phạt tôi, mà lần này thiệt tử tế với tôi. Cho nên một ký sự đẹp nhất trong lịch sử là hồi Đại tướng Lee, trong cuộc Nam Bắc chiến tranh, tự nhận lỗi vì ông mà đạo kỵ binh của tướng Pickett phải thất bại trong cuộc tấn công tại Gettysburg.
Ông hầm hầm hỏi tôi sao lại làm như vầy, như vầy. Ông chỉ nói tới vấn đề mà ông kia ưa nhất. Hồi ông Théodore Roosevelt còn làm Tổng thống, ông thú rằng trong trăm lần, ông chỉ chắc xét đoán đúng được bảy mươi lăm lần là nhiều; khả năng của ông không thể hơn được nữa.
Nhưng không bao giờ tiếc sự hy sinh đó hết, vì như lời chàng nói với chúng tôi: "Nhà tôi không được khán giả vỗ tay khen nữa, nhưng đã có những lời khen ngợi của tôi bù lại. Mục sư Butlerffield ở Nữu Ước, một vị đã cầu phúc cho nhiều cuộc hôn nhân hơn những vị mục khác, tuyên bố: Ví dụ 100 nhà buôn bán đồ thực phẩm thì có 70 nhà vỡ nợ, trong 100 gia đình thì có 70 gia đình được vừa lòng.
Trong những cuộc tranh biện không ai thắng hết. Còn ông Paderewsky, một nhạc sĩ dương cầm nổi danh, rất được lòng người bếp da đen hầu ông trong toa xe lửa riêng của ông. Cái thời đó, bao giờ anh cũng thắng trong các cuộc tranh biện.
Cho nên Franklin quyết chinh phục được lòng thiện cảm của kẻ thù. Tôi vui vẻ và thẳng thắn nhận ngay như vậy. Mới rồi ông có nói - tôi biết chắc như vậy - rằng quân đội và chính phủ đều cần có một người độc tài cầm đầu.