Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó.
Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó.
Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu.
Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.
Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó.
Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng.
Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Nhưng tôi không quen phản đối.
Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Tôi muốn gặp ông cụ.
Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Muối thì về biển còn nước thì lên mây.
Tôi đi bộ cũng được. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn. Thất vọng, tụt giá rồi.