Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Và vì thế, nó mạnh hơn.
Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Nhưng đây là một trận bóng. Cười vui cho dễ sống.
Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.
Kể cả cái nhàm chán. Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua.
Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục.
Bao người làm được sao mi không làm được. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì.
Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày.
Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Âm thanh lắng hẳn đi. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi.
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.
Để sống cho xong đời. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả.