Nó cũng có nghĩ rằng bạn đã làm cho người ghen tị. "Bệnh u uất tựa như một thoái oán hờn dai dẳng, chủ ý để được người xung quanh luôn luôn thương hại săn sóc tới mình. Đó là ý kiến của ông Franklin I.
Không có một người nào lại gõ cửa cho tôi hay rằng hiện trong nước Mỹ, cứ mười người có một người bị chứng thần kinh suy nhược mà đại đa số những kẻ đó đều do ưu tư và cảm xúc bất an mà sinh bệnh. Montaigue, một triết gia Pháp trứ danh, lúc được bầu làm thị trưởng tỉnh Borrdeux là tỉnh ông, đã nói với dân chúng: "Tôi sẽ tận tâm lo công việc cho tỉnh nhà nhưng tôi cũng phải giữ gìn phổi và gan của tôi". Tôi không hề thấy ông đổi một viên chức chỉ vì khác chánh kiến hay vì tư thù.
Nhưng điều chắc chắn là phần đông chúng ta không chịu để ai động đến lỗ lông chân của mình. Mà đại đa số những bệnh nhân đó đều có thể khoẻ mạnh, đi đứng như thường, ngay từ hôm nay, sống một đời sung sướng, hay hơn nữa, một đời hữu ích nếu họ chịu nghe lời Chúa Giê-Su dạy: "Con đừng lo cho ngày mai", hoặc lời khuyên của Wiliam Osler: "Chia đời sống thành từng ngăn, cách biệt hẳn nhau, mỗi ngăn là một ngày". Vậy cái gì làm cho ta mệt?
Tôi vẫn không chừa, tôi xuẩn quá. Hãng đánh cá với thân chủ rằng những tai nạn mà họ lo đó không bao giờ có hết. Mưa như trút, bà Glover đứng run cầm cập giữa trời trong vài phút rồi kiếm chỗ trú chân.
Đời sống là một cuộc biến đổi không ngừng. Tôi ngồi đến nửa giờ, vừa sụt sùi cầu nguyện. Mỗi ngày làm một việc thiện để làm nở một nụ cười trên môi người quanh ta.
Cả nhà đều được vui vẻ vì hết rảnh để lo nghĩ rồi. Dù sao đi nữa lần đó tôi đã tìm thấy một phép trong những phép mầu nhiệm để trị bệnh nội ung. Chạy về miền quê được vài cây số, tôi bỏ đường cái, xuống xe ngồi khóc như con nít, trên mặt đất.
Có phải tại một vài bắp thịt không quen vận động mà mệt chăng? Vô lý. ta không bao giờ dạy chúng tỏ lòng biết ơn với người khác thì sao ta lại mong chúng biết ơn ta? Nhưng lạ nhất là tôi đã khỏi hẳn bệnh.
Bạn đã kinh nghiệm như vậy rồi chứ? Tôi cũng vậy. Dù ở chân trời góc bể, ngăn sông cách núi, cháu cũng ghi tâm tạc dạ rằng cô đã khuyên cháu gặp bất kỳ nghịch cảnh nào cũng luôn luôn mỉm cười, vui vẻ nhận nó như một kẻ trượng phu vậy". Hơn nữa, Người đã chỉ cho các bà cách làm tăng vẻ đẹp.
Bạn nên lại hỏi một vài người làm trong ngân hàng quen của bạn, nhờ họ chỉ cho một công ty ngay thẳng mà ho biết. "Trong lòng ta suy nghĩ làm sao thì ta như vậy". Mục đích của cuốn sách nầy không phải là nhắc bạn những điều bạn dư biết, mà là giúp bạn thực hành và mỗi lần bạn có quên, thì đã vào chân bạn để nhắc cho nhớ, thế thôi!
Ở nhà mẹ già đau thập tử nhất sinh. Đây là nguyên nhân thứ nhất: Tôi phải hợp tác nếu không.