Sao tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy? Có lẽ vì đó là thói quen nghề nghiệp, lúc bắt đầu câu chuyện, tôi hay hỏi khách mời của mình những câu như thế. Âm thanh duy nhất mà các thính giả của tôi nghe được là một đoạn nhạc cứ hết to rồi lại nhỏ, mà chẳng kèm theo một giọng nói nào. Dù bạn có trò chuyện ở bất kỳ tình huống nào đi nữa, việc trước tiên bạn cần làm là tạo nên một không khí sôi nổi, thoải mái.
Thoạt nghe có vẻ bình thường, nhưng hãy thử nghĩ xem chúng ta đã từng tham dự bao nhiêu cuộc họp khai mạc trễ? Cho dù chỉ chậm hơn so với thời gian dự kiến năm phút hay mười phút thì vẫn cứ là trễ. Không phải ngẫu nhiên người ta bảo đôi mắt chúng ta là Cửa sổ của tâm hồn. Anh rất hăng hái mỗi khi nói về lĩnh vực truyền thông hay đảng Cộng hòa.
Cuối cùng, vào buổi lễ quan trọng ấy, tôi quyết định nói về cha tôi. Và nhiệm vụ của các đài phát thanh và truyền hình là tổ chức những chiến dịch thu góp tiền của. - À, theo anh thì lối diễn của John Huston và John Smith khác nhau như thế nào?
Tôi tôn trọng tất cả các vị khách của tôi, tất cả mọi người, từ tổng thống, các bộ trưởng đến các vận động viên thể thao, đến những người bình thường… Bạn sẽ không bao giờ nói chuyện thành công một khi người ta nghĩ rằng bạn không quan tâm đến lời nói của họ, tức không tôn trọng họ. Đừng mãi nói về những việc đâu đâu rồi phải vội vàng đi vào vấn đề chính trong những phút hiếm hoi còn lại. Bởi suy cho cùng trong hoàn cảnh này mọi người sẽ chẳng để ý xem bạn ăn nói có tài hoa không, bạn có là một nhà diễn thuyết sắc sảo không.
Bởi ngày nay, chìa khóa thành công trong cuộc nói chuyện là sự thích hợp (relevance). Khi đem đến cho tổng thống tờ ngân phiếu tiền lương đầu tiên, người nhân viên của bộ tài chính không về ngay mà cứ nấn ná ở đó. Don Rickles là một chàng trai khoái chọc cười trên sân khấu cũng như ở các bàn tiệc.
Cavett biết rằng điều này làm cho chương trình có hồn, chứ không cần phải tìm kiếm những ý tưởng xa xôi đâu khác. Tôi vẫn còn nhớ vào cuối những năm 1960, khi tôi đang phụ trách chương trình trò chuyện trên radio mỗi tối ở đài WIOD. Tất nhiên, sẽ có những điều không nên đề cập tới, thì đừng nói ra.
Trong quý vị đây có ai thích sống ở Butte Montana không? Mọi việc diễn ra quá nhanh đến nỗi chúng tôi không có cơ hội để đính chính. Đó là lý do tại sao họ rất chăm chú lắng nghe bạn nói.
Cách nói hết sức tự nhiên với những từ ngữ, những tiếng lóng khó hiểu nhưng lại có chiến lược và mục đích hẳn hoi. Lúc ấy chưa có điện, chưa có radio hay truyền hình mà chỉ có những cơn dịch bệnh hoành hành không thuốc chữa. Lời khuyên của tôi về vấn đề này là: Hãy để tâm tới việc sử dụng ngôn ngữ đôi mắt của bạn thay vì chỉ biết nói và nói huyên thuyên nhưng vô cảm.
Dẫu ông vẫn luôn cố gắng pha trò khi nói chuyện nhưng không thành công như người khác. Tôi nói: :Ông biết hôm qua tôi đã làm gì không, ông Colonel? Thị trưởng thành phố New York Mario Cuomo là một người giao tế giỏi.
Bốn người đầu đều nói rất hay, nhất là vị giáo sĩ người Do Thái của Bob. Trái lại, việc phân ưu sẽ nhiều hơn nơi tang lễ. Quả là thành công ngoài sự mong đợi.