Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra.
Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Mấy người này trông nhát lắm.
Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình.
Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.
Từ nay thôi hẳn đá bóng. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Mong ông chỉ nói những điều cần nói.
Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Vào ngủ tiếp đi con. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.
Chúng ta có hai cái rỗng. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên.
Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có).
Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn.
Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ. Họ kinh doanh khách sạn.