Tôi không thích bất cứ cái gì . Điều đó xảy ra nhiều đến nỗi lịch sử cho thấy đàn ông đóng vai trò chủ đạo . Chẳng phải “chẳng có gì hết” cũng là có một cái gì đó dấy ư?
ta phải bán “thời gian” của mình để đổi lấy “tiền bạc”. Trong cuộc đời của mỗi người phải có vài “cơn mưa” đổ xuống. Trong giai đoạn đầu,Henry Ford tìm được một chân học nghề thợ máy trong một của hàng cơ khí ,buổi tối ông làm việc cùng một người thợ lau chùi đông hồ .
Nhiều người không chú ý được đến điều đó. Suốt thời kì đó ông luôn làm thêm những công việc khác ngoài nhiệm vụ của mình dù chỉ được trả 200 bath trong khi những người khác làm công việc tương tự được trả lương đến 800 bath( 21 đo la Mĩ) Nhưng tôi e rằng chính điều chúng ta biết mới là một bài học lớn.
Ở đây, tôi không thể mô tả tỉ mỉ điều gì đã xảy ra với tôi suốt 3 ngày hội thảo. Trong chương đầu tiên, tôi đã giới thiệu quãng đời lúc anh chị em chúng tôi còn phải dựa dẫm vào cha mẹ và những gì chúng tôi đã trải qua trong thời gian đó. Với sự gia tăng số lượng xe ,người ta ngày càng ít muốn đi bộ ,ngay cả khi phải đi những đoạng đường ngắn .
Đây là những lớp học tổ chức vào buổi tối, lớp học là những ngôi nhà mượn được và học cụ thì nghèo nàn. Hai thành viên của Hội đã bị Bộ Nội vụ bắt giữ và bỏ tù. Hôm nay, tôi ca ngợi những thất bại của những năm trước.
Nhưng không ,ông luôn tự tin và quyết đoán . Thất bại bị xem là điều cấm kỵ. Cuộc sống dường như trở nên vô nghĩa và tôi muốn tự sát cho rồi.
Hãy tự đánh giá bản thân mình, có phải bạn đã quá già? Hơn nữa, nó có thể ghi nhớ cả mọi thứ từ khi cuộc sống của ta bắt đầu. Thật ra, hầu hết những người chấp nhận những việc làm mạo hiểm nhất không chỉ lao vào nơi nguy hiểm mà điều họ làm trước tiên là thực hiện ý tưởng trên quy mô nhỏ.
Chúng ta đánh giá cao “sự thành công” và đánh giá thấp, thậm chí không thèm nhìn nhận “sự thất bại”. Không biết cách, bạn là kẻ thất bại. Có hai loại công việc mà người dưới 40 tuổi có thể làm tốt.
Đứa bé đó mắc phải một căn bệnh di truyền hiếm thấy được gọi là “familial dysautonomia” (mất tự chủ). Thậm chí một số người còn cố đánh đuổi ông . Ta sợ bệnh nhưng lại chẳng thèm quan đến sức khỏe.
Riêng tôi từng bị ốm liệt giường vì bệnh “vàng da”. Muốn chữa khỏi hoằn toàn, phải điều trị tận gốc. Nhưng vào năm 1948, cơn bão nhiệt đới Gene đã san bằng cửa hàng của họ.