Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!
Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Dù không bao giờ có tận cùng. Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi.
Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy.
Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Bạn chưa làm được gì cho họ. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.
Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác.
Thôi nhé, cất ngay đi. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát.
Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra.
Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng.
Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.
Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị.