Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa.
Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Ba năm… Ba năm thì không tính được. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng.
Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.
Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Khán giả sôi động phết. Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình.
Tôi cũng tưởng mình đùa. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này.
Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Bà già vục đầu vào thùng rác.
Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.
Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận.
Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng.
Mẹ tôi đi về phía bên kia. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn.