Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.
Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.
Mọi thứ đều không mới. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống.
Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới.
Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa.
Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ.
Cũng có hôm ngủ khá say. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh.
Khóc cho vài năm tích tụ. Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ. Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó.
Bảo keo xịt tóc miễn phí. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.
Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích.