Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả.
Cho từng tờ vào lửa. Cái bướu ở lưng lồi lên. Bà già vục đầu vào thùng rác.
Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ.
Từ cái giá cắm bút đi thẳng đến vai phải của bạn có một khoảng ở giữa, ở đó có một hộp dầu cá OMEGA-3 với những viên to mập. Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân
Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Còn bao nhiêu cái để khám phá.
Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương.
Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.
Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào.
Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Thua còn có năm nghìn an ủi. Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm.
Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).