Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé. Mẹ, tôi và một người quen.
Mà thản bởi vì lòng cần thản. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng…
Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh.
Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc.
Mọi người còn lo cho bác nữa. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi.
Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Tôi không muốn đi đâu cả. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo.
viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Cảm thấy khỏe hơn một chút. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.
Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người. Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù.
Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh.
Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.