Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng. Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được.
Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.
Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Có lẽ đã đến lúc đi ngủ.
Hiếm người thấy đỏ mặt. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh.
À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ. Thôi, bác đừng xuống. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy.
Thế thì anh không dám. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Nhưng bác ta không tin.
Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái.
Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa.
Chính trị là một cuộc chiến. Tôi muốn đâm vào đâu đó. Trước thì tháng gặp một hai lần.