Ốm ra đấy mà làm gì. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi.
Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì.
Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.
Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.
Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ.
Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy. Khi về đây nghĩa là bạn tự do.
Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.
Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác.
Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.
Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem. Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.