– Sharru Nada đáp lại. - Dabasir sắp kể chuyện rồi đó! - Một thực khách ngồi gần đó, nói nhỏ vào tai người bạn ngồi bên cạnh mình, rồi nhích tấm thảm của anh ta lại gần chỗ ngồi của Dabasir và Tarkad. - Đối với tôi, tính ù lì là một kẻ thù luôn rình rập, chờ dịp để gây cản trở cho công việc.
"Ngày ấy, tôi vẫn còn rất trẻ và đi làm thuê giống như các anh. Ông rất muốn có những bộ lông như thế để dệt thảm. - Cháu đã cho ông chủ lò gạch Azmur vay số tiền đó.
Đối với công trình này, nữ hoàng Semiramis được xem là người có công đầu tiên. - Babylon đấy thật sao ông? Đã từ lâu rồi cháu luôn ao ước được nhìn thấy vương quốc giàu có này. Trải qua một đoạn đường dài, tôi đã đến vùng đất phì nhiêu, có nước, cỏ xanh và cây trái tươi tốt.
Họ vẫn nghèo đói, vất vả và lam lũ, có khi suốt cả cuộc đời vẫn không thoát khỏi cuộc sống cơ cực đó. Ai có thể kể cho chúng tôi nghe nữa không? – Arkad nói. Dựa và các cổ vật đã khai quật được, trong đó có những mảnh đất sét nung miêu tả hiện tượng nhật thực mà người Babylon cổ đại đã chứng kiến, các nhà thiên văn học hiện đại xác định được thời điểm xảy ra và khẳng định nền văn minh Babylon cách thời đại chúng ta khoảng 8.
Ông rất vui sướng về tính tình rộng rãi của ông Nana-naid và yên tâm thực hiện kế hoạch của mình. Vậy hãy nói cho chúng tôi biết, ông đã chống lại tính ù lì của mình Những hiểu biết nào mà thần có được, thần sẽ rất hoan hỉ truyền dạy cho các thần dân của Người để họ có thể giỏi hơn và góp phần đem lại sự phồn vinh cho vương quốc.
Vì vậy, bằng một chút khôn ngoan tôi đã nhận định rằng, nếu muốn đạt được thành công, tôi cần phải có thời gian và học hỏi thêm kinh nghiệm sống. Cạnh lều là các kiện hàng được xếp tươm tất với những tấm vải bố chắc chắn bao bọc bên ngoài. Và đáng tiếc là tôi đã để vuột mất nó.
Ông ấy có ấn tượng ngay với thái độ đầy thiện chí của ông và bắt đầu thương lượng với người buôn nô lệ. Ông chưa hiểu rõ, nhưng ông tin vào những gì Megiddo đã nói. Anh Rodan à! Bây giờ, anh đã may mắn sở hữu được năm mươi đồng tiền vàng.
Nhiều cánh tay giơ lên trong đó có cả vị thương gia vừa nói kia. Do không đủ tiền để trả cho họ ngay. Tôi không biết phải làm sao nữa! Trước đây, ông ta là một ông chủ tốt.
Dabasir cũng vậy, nhưng lần này anh gọi lớn: - Vậy thì anh có thể n, cho dù mục đích của anh ta rất cao đẹp, nhưng với khả năng như vậy anh ấy chưa thể trở thành thương gia được. Nhưng do sự ngu tối và quá tính toán của mình, tôi đã nhất quyết không chịu đưa tiền như lời đề nghị của ông ấy ngay lúc đó.
Sau mười năm kể từ hôm nay, con hãy trở về nhà thăm cha và thuật lại mọi việc cho cha nghe. Theo tôi nghĩ, cho những người đang sở hữu nhiều tài sản vay tiền là an toàn nhất. - Ông ta được cho là người giàu nhất ở thành Babylon đấy! – Bansir buột miệng.