À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.
Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.
Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.
Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.
Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình.
Và thích được dẫn đi hơn. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Xuống nhà, ông nội vừa sang.
Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Có người ngửa mặt trông trời.
Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy. Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.
Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?
Hắn phải lừa phỉnh mình. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Và ông vội ngoảnh đi.