Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Anh dạy em, biết, quay ngay.
Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.
Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau.
Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ.
Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo.
Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…
Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Lúc đó bạn đang gập bàn. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.
Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn.
Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết.
Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Màu xanh của bể bơi. Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân.