Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ.
Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.
Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.
Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.
Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn.
Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.
Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Bác cũng bị đau chân. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ.
Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Tôi biết ông rất yêu vợ. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên.
Tiếp theo thì còn tùy. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy.
Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.