Nó ám chỉ rằng tôi đang bị phán xét và thấy mình có tội. Nhưng hãy chắc rằng bạn không mang nặng gánh phản kháng trong lòng, không căm thù, không tiêu cực. Cùng với chiều kích phi thời gian, ở bạn nảy sinh một dạng tri kiến khác hẳn, dạng tri kiến không “giết đi” cái linh hồn sinh sống bên trong mọi tạo vật.
Tôi không thích khái niệm ấy, bởi vì nghe có hơi hám định mệnh. Hãy tìm kiếm “khung cửa hẹp dẫn đến sự sống”. Nó cũng không gây tổn thương cho khả năng vận dụng tâm trí của bạn.
Sự đồng hóa tạo thêm thời gian; còn quan sát mở ra chiều kích phi thời gian. Sử dụng chúng rộng rãi chỉ trì hoản sự sụp đổ của các cấu trú tâm trí xưa cũ và sự xuất hiện ý thức cao cấp hơn. Hiện nay họ đang ra sức hủy hoại thiên nhiên và hành tinh nuôi sống họ.
Lúc ấy bạn vô tình hay cố ý xem bản thân mình là một mảnh cô lập trong vũ trụ. Hãy cắm rễ sâu vào bên trong. Không vật gì có thể hiện hữu mà không có không gian, vậy mà không gian lại là cái không một vật.
Nếu tăng trưởng, dù thuộc bất kỳ chủng loại nào, có phải tiếp diễn không ngừng, thì sau cùng nó cũng sẽ trở nên kỳ quái và có tính phá hoại. Nó có vượt qua được chính nó để nhắm vào cái thực tại tiên nghiệm, siêu việt ấy hay không, hay nó lại dễ dãi thỏa hiệp chỉ để trở thành một ý tưởng trong đầu mà chúng ta đặt niềm tin vào, một kiểu thần tượng trong tâm tưởng chúng ta thôi? Tôi đã cố gắng vâng phục nó, nhưng tôi thấy không thể được.
Nếu bạn bị điều động bởi tâm trí của mình, mặc dù không được lựa chọn bạn vẫn sẽ gánh chịu hậu quả do hành động vô minh của mình, và bạn sẽ gây ra thêm nhiều đau khổ nữa. Lúc đó bạn sẽ thấy một thứ gì đó mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì trong các thứ bạn quan sát được: đó là bản thân sự hiện trú tĩnh lặng để quan sát đằng sau nội dung của tâm trí bạn, đó là chủ thể thầm lặng quan sát. Dù không có niềm vui, sự dễ chịu hay nhẹ nhàng, bạn cũng không nhất thiết phải thay đổi việc mình đang làm.
Lúc ấy, bạn có thể thấy hoàn cảnh thay đổi không cần bạn phải gắng sức chút nào. Nó nhằm đưa chú ý của bạn tiến sâu vào cái Bây giờ. Ngay khi nhận ra mình không hiện trú, thì bạn đã thực sự hiện trú rồi.
Toàn bộ khái niệm về khoan thứ lúc ấy bèn trở nên không cần thiết nữa. Thế giới này xuất hiện khi ý thức nhận lấy hình tướng dưới dạng hình tướng suy nghĩ và hình tướng vật chất. Chọn lựa khởi sự ngay vào lúc bạn giải trừ sự đồng hóa với tâm trí cùng các khuôn mẫu có điều kiện của nó, tức là ngay khi bạn hiện trú.
Từ đó bạn quên bẵng đi sự kiện cốt yếu rằng, bên dưới các ngoại hình vật chất và sắc tướng cách biệt nhau bạn vốn hợp nhất làm một với mọi sự vật đang hiện hữu. Ở một mức độ, tôi muốn bạn chú ý đến cái giả lập ở nội tâm bạn. Vô số người ở phương Đông và phương Tây trải suốt nhiều thế kỷ đã nỗ lực tìm kiếm Thượng đế, sự cứu rỗi, hay giác ngộ thông qua sự chối bỏ thân xác.
Thay vì “là” cái quầng đau khổ, người nữ có thể là chủ thể quan sát nỗi đau về tình cảm bên trong chính cô ta, nhờ đó mà tiếp cận được sức mạnh của cái Bây giờ và khởi đầu sự chuyển hóa đau khổ. Bóng tối không thể nhận ra ánh sáng. Nhưng hãy chắc rằng bạn không bắt đầu cho chiếu các “khúc phim tâm trí”, không phóng chiếu chính mình vào tương lai, và vì thế mà đánh mất cái Bây giờ.