Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Cái ghế đá này cũng buồn lây. Bắt đầu nghe những tiếng động khác.
Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần. Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền.
Con không nói thì làm sao mẹ biết. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.
Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi.
Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Tôi cũng không phản đối đâu.
Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Uống là cháu nôn ra đấy ạ.
Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế.
Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Từng trang, từng trang…
Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.
Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Tôi có làm gì ám muội đâu.