Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế.
Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.
Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra.
Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không.
Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.
Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ.
Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Màu xanh của bể bơi. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét.
Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Đừng ví ta với sự chung chung của số đông. Và họ cũng sẽ khổ lây.
Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi cũng có dự định ấy. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).