Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Khi mà tôi lạc loài. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.
À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Không, cháu không phản đối, con không phản đối. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp.
Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.
Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Nghĩa là không đứng trên người khác.
Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Mới gặp một vài lần thì biết qué gì.
Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Còn quá nhiều điều để viết. Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về.
Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí. Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.
Cảm giác như không thể lành lại được. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt.
Con mèo nằm trên nóc tivi. Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.
Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia.