Người yêu càng quí chứ sao. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức.
Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Và xã hội nó đâm ra thế này.
Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng.
Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt. Lại nói chuyện đi đá bóng. Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả.
Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à.
Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại.
Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng.
Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình. Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả.
Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được? Như một khẩu hiệu của tâm thức. Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn.