Ông nhũn nhặn quá, ông Mc. Do đó mà có lòng ái quốc - và có chiến tranh! Chúng ta can đảm nhận kỹ chân lý này: Mỗi người mà chúng ta gặp đều tự coi có một chỗ nào hơn ta. "Giám đốc phòng giữ gìn máy móc".
Đừng uổng công làm mất thì giờ tôi! Đi chơi!". Rồi trong khi nói chuyện với người đó, ông tìm cách nói tên người đó vài ba lần và ráng ghi trong trí nhớ hình dáng, vẻ mặt người đó để khi thấy người thì liên tưởng ngay tới tên được. Adoo giúp việc trong văn phòng ông, ông cũng áp dụng quy tắc đó, mặc dù điều ông tin cậy không phải là một sự hy sinh, mà chính là một danh dự vô cùng cho ông Mc.
Grant vẽ cho cậu một bản đồ rồi mời cậu (lúc đó cậu mới mười bốn tuổi rưỡi) lại nhà dùng cơm và nói chuyện. cho nên, hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây, không phải như thù nghịch nhau, mà như chỗ bạn thân và chính nhờ cái tinh thần thân mến nhau đó mà tôi thấy sung sướng được bàn với anh em về quyền lợi chung của chúng ta. Thế mà trong một trăm người, thì có tới chín mươi người không biết đến, trong chín mươi chín trường hợp.
Gợi tới tình cảm cao thượng của người. Phương pháp đó không mới mẻ gì. Lần này là lần thứ nhất tôi được cái vui và cái may mắn gặp hết thảy những người thay mặt nhân viên trong công ty lớn của chúng ta, các vị quản lý, các vị chỉ huy, và xin anh em tin chắc rằng tôi lấy làm hân hạnh được có mặt ở đây và sẽ nhớ cuộc hội họp này suốt đời tôi.
Vậy tại sao ông vua thép đó thành công? Là vì ông biết dẫn đạo người. Ông có cách không buộc trả lời mà chúng cũng trả lời lập tức. Tới mỗi tỉnh, ông đãi các cử tri một bữa cơm trưa hay cơm tối, đem hết tâm can mà bày tỏ thiệt hơn với họ, đoạn chạy biến qua tỉnh khác.
Rồi tôi gạch một gạch dọc chia tờ giấy ra làm hai, một bên đề "Lợi" một bên đề "Hại". và tôi gõ cửa, tươi tỉnh như đóa hoa. Người ta nhắc cho nó rằng: "Má không muốn cho con như vậy nữa".
"Ngày hôm nay là một ngày vinh dự trong đời tôi. Bây giờ tôi gần như không tin một chút nào những điều mà 20 năm trước tôi tin, trừ bản cửu chương ra. Như vậy có lầm lỡ một chút cũng không sao.
Và cậu nảy ra một ý rất mới. Ông Lyman Abbott hiểu ý, xé bài văn đã tốn nhiều công đó và chẳng cần soạn trước, ông đăng đàn thuyết giáo. Bởi ta cho như vậy là để được tiếng hảo tâm, để thỏa lòng ưu làm việc nhân, đẹp và cao cả, và để phước về sau.
Đứa nhỏ cao lên được vài phân, nở mũi, đáp: "Tôi muốn mua một cái giường". Từ 100 năm, chưa thấy ông vua nào giữa thời bình mà tuyên bố những lời lạ lùng như vậy. tôi lỡ xe điện sáng nay.
Khi ra về, bà khách quý nhất của tôi hỏi: "Bà có thuật gì mà người hầu tận tâm và khéo léo như vậy?". Tôi xin nhiệt liệt giới thiệu nó với "hải nội chư quân tử". Họ không hiểu rằng bạn cũng vậy mà tôi cũng vậy, chúng ta đều không muốn mua - nghĩa là tiêu tiền - mà chỉ muốn giải quyết những vấn đề riêng tây chúng ta thôi.