Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.
Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.
Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.
Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo.
Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Quả thực là hôm nay cả nhà lo. Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi.
Thậm chí, phải viết, phải sống. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người.
Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Và bạn liên tưởng tới Zidane.
Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.
Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Tôi muốn thử những cách khác. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Ngày hôm qua cháu không học gì cả.