Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Trước đây, bạn từng rất khỏe. Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ.
Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt.
Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Người bảo đời là một bát sơri. Rồi ông lại bảo: Thôi.
Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Nhưng chờ đến bao giờ.
Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ.
Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.
Nháy: Chiều đi đá bóng. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.
Bắt đầu khó nghĩ đây. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra.
Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.
Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Lúc đó tôi không có nhà.