Những câu trả lời "có" một khi đã phát ra rồi thì cứ theo đà đó mà tiến cũng như những viên bi da khi đã chạy theo một hướng nào rồi, phải gặp một trở lực mạnh lắm mới chịu lăn trở về hoặc đổi hướng. Và gì nữa, chắc các bạn đã đoán được. Nếu ta khiêm tốn nhận trước rằng ta cũng chẳng hoàn toàn gì rồi mới trách kẻ khác, thì kẻ đó không thấy khó chịu lắm.
Mặt khách hàng tươi như hoa. Thứ nhì: các bạn sẽ nhận thấy rằng khả năng của bạn làm đẹp lòng và dẫn dụ người khác sẽ nẩy nở, rực rỡ như bông đào về tiết xuân vậy. Chàng giãi bày tâm sự với tôi như vậy.
Một lần bà phỏng vấn một anh chàng nổi tiếng có nhiều vợ, đã chiếm được trái tim - vả cả vốn liếng nữa - của 23 người đàn bà. Ông diễn thuyết ca tụng tác phẩm của thi nhân đó, rồi chép bài diễn văn gởi biếu thi nhân. ở sở về, cha rình con ở ngoài đường.
Tên chị là "Marie rửa chén" vì hồi mới vô làm, người ta để chị rửa chén. Cuốn này phải là kim chỉ nam của bạn trong sự giao thiệp với người. Cho nên tôi tự tiện lại hỏi ý kiến ông.
Và như vậy tôi thấy lợi vô cùng. Mới rồi bà có viết một bức thư cho tôi; bữa nay tôi xin cám ơn bà". Rheinhardt "Nã Phá Luân và Eugénie: bi hài kịch của một đế chính" trả lời câu hỏi đó: "Như vậy, rốt cuộc Nã Phá Luân có ngoại tình thiệt và ông luôn luôn lén lút ra khỏi cung, đội chiếc nón nỉ kéo sụp xuống che mắt, có độc một người hầu cận theo sau, để đi tới nơi hẹn hò với một giai nhân.
Hai ông bà trái ngược nhau về đủ mọi phương diện: giáo dục, tính tình, thị hiếu. Dù sao đi nữa, tôi tin rằng đọc câu chuyện sau này do James L. Gia đình tôi có việc làm lâu trong chánh phủ ở miền Messachusetts cho nên tôi lấy làm vẻ vang về quê hương tôi lắm.
Lần đầu Tolstoi biến đổi tính nết, thành một người khác hẳn. Rồi Rossetti mời người con một anh thợ rèn đó lại làm thư ký cho ông. Có lẽ còn đổi họ xuống gói hay khuân đồ nữa là khác, để họ hết tiếp xúc với khách hàng.
Vậy ngày mai, nếu ta muốn cho ai làm một việc gì, ta hãy thong thả suy nghĩ và tự hỏi: Làm sao dẫn dụ cho ông ấy muốn làm việc mình cầu ông ấy được? Như vậy khỏi phải chạy lại nhà người ta để rồi chỉ nói về dự định của mình, ý muốn của mình mà luống công vô ích. Phải để cho người khác trút bầu tâm sự của họ ra. Ông ấy thấy rõ như vậy và điều đó làm cho ông vui là lẽ tự nhiên.
Cho nó cái gì nó cũng ăn, hy vọng một ngày nọ "nốc ao" thằng du côn kia đã làm cho nó tủi nhục mấy lần. Bà ta hé mở cánh cửa rộng thêm chút nữa rồi nhìn chúng tôi từ đầu tới chân, với một vẻ nghi ngờ. Chàng thất vọng đến nỗi muốn giải nghệ đi bán xe cam nhông.
Trong những cuộc tình duyên bất hạnh đó, có bao nhiêu cuộc rẽ thúy chia loan, vì những bi kịch hẳn hòi? Tôi cam đoan là ít lắm. Chúng ta thích sống trong những tin tưởng mà chúng ta đã quen nhận là đúng rồi. Và ông cậy đại tá làm công việc khó khăn là báo tin đó cho Bryan hay.