Anh ấy đang dắt ba con lừa chất đầy rau quả đi ra chợ. Trước khi trở thành thương gia, anh Araman cần phải học và tinh thông nghề buôn bán. Chắc họ nghĩ rằng, mùa màng có thể bội thu mà không cần phải cày cấy tốt!
Cuối cùng, để sinh tồn, con phải bán hết các con ngựa, mấy người nô lệ và cả những bộ quần áo đẹp để lấy tiền mua thức ăn và chỗ ngủ. Babylon là một điển hình nổi bật của khả năng con người có thể đạt tới những mục tiêu vĩ đại, bằng cách sử dụng tất cả các phương tiện mà mình có được. Như vậy trong vòng năm mươi năm, so với số tiền vốn bỏ ra, số tiền thu về đã lớn gấp gần mười bảy lần.
– Tôi cảm động nói, rồi chợt hỏi bà – Thưa bà, theo bà thì con có linh hồn của một người tự do hay của một kẻ nô lệ? Đó là một công việc rất nặng nhọc và không có đường sống sót để trở về đ - Không! – Anh ấy không thể làm được những điều đó đâu.
Suốt đêm đó tôi thức để khắc chữ, cho dù lưng của tôi mỏi nhừ, mùi của muội đèn dầu làm đầu tôi đau nhức và hai mắt lờ mờ nhìn không rõ chữ. Ado à! Anh ta gọi người nô lệ da đen của mình. - Một người giàu không phải ở túi tiền của người đó mang theo đâu.
Rodan xúc động cám ơn những lời khuyên tận tình của Mathon rồi ra về. Cuối cùng, cuộc thương lượng cũng kết thúc. Phải chăng nếu chúng ta cứ suy nghĩ theo xu hướng như thế thì chúng ta sẽ không thành công?
Một lần nữa, đầu tôi lại vang lên câu nói của bà Sira: “Những món nợ của cậu là những kẻ thù đã xua đuổi cậu ra khỏi Babylon”. - Bởi vì mỗi ngày số trứng tôi bỏ vào nhiều hơn số trứng tôi lấy ra. Bởi vì cùng với số lượng thời gian đó, bạn có thể làm việc và trở nên giàu có.
Một năm sau, tôi rất ngạc nhiên khi thấy các nhà giàu có ở Babylon trải những tấm thảm rất đẹp. Cạnh đó là ngôi tháp Đền Chuông đồ sộ được phủ sơn trắng toát. Khi chúng tôi đến nhà mẹ bà Sira, thì trời đã tối đen như mực.
Đến vụ mùa tiếp theo, ông ấy liền trả hết tiền vốn lẫn lãi cho tôi. Tại đây, anh gặp Mathon đang ngồi chễm chệ trên một tấm thảm lớn và thưởng thức bữa ăn do những người nô lệ da đen dọn lên. Nhưng do tôi đã học và tuân thủ theo năm quy luật vàng, nên tôi trở thành một thương gia giàu có.
Vào một hôm, bà Sira hỏi tôi: Một hôm, bà ấy tìm đến tôi và vay một số vàng để cho con trai bà góp vốn làm ăn chung với một người chủ đoàn lữ hành. Nghe anh ấy trình bày kế hoạch đầu tư này, con nhận thấy đây là một dịp may hiếm có để tuân thủ quy luật thứ ba của vàng.
Còn nếu ông chủ không đi đâu cả, anh chỉ việc nằm nghỉ ngơi và gặm cỏ non suốt ngày. Thông thường công việc ở lò bánh kết thúc vào buổi trưa, nên ông nghĩ ông Nana-naid chắc hẳn sẽ đồng ý cho ông làm bánh đi bán vào buổi chiều. Mặc dù sử dụng ngôn ngữ của các bạn không thành thạo lắm, nhưng tôi rất muốn gọi đúng tên người bạn thương gia vừa rồi.