Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì.
Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo. Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Dù lúc này mắt không có nước.
Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác.
Giấc mơ cũ rồi mà. Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy.
Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai.
Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu.
Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông.
Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.
Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ.
Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào. Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất.