Lần này tôi cũng mời, ông ta bất đắc dĩ nhận lời. Cái đó mới thật nguy hại. Nhưng chỉ cần ngó về quá khứ của tôi, cũng thấy rằng đời tôi có một đôi khi thay đổi do một lời khen hay khuyến khích.
Châu Mỹ ở trong tình trạng kinh hoảng. Nhưng nếu ta đã có tuần nay, ta đã thấy máu chảy, đã nghe tiếng rên la của binh lính bị thương, hoặc hấp hối, thì có lẽ ta cũng không hăng hái tấn công kẻ địch lắm. Chúng tôi tiếp tục nói chuyện trong một lúc.
Đứa nhỏ có kể vào đâu những lời đó. Chưa dứt lời thì Von Bulow đã tự biết mình lỡ lời. Abraham Lincoln nghiệm rằng phần nhiều người ta biết an phận mà được sung sướng.
Thiệt là nhã nhặn và lịch thiệp! Đây, bức thư đó đây: "Tôi đã để ông cầm đầu đạo binh Potomac. May thay, lần lần tôi hiểu được bản tính con người và trở nên lịch thiệp hơn, hiểu người hơn, đại lượng hơn. Trong ba năm trời, ông giữ được trong gánh hát của ông Chaliapine, một danh ca đã làm cho các khán giả sang trọng ở rạp Metropoitan Opéra phải say mê về giọng trầm trầm tuyệt thú của va.
Nếu những bà vợ trẻ biết trọng chồng như khách quý thì vui vẻ biết bao nhiêu!. Chắc cả ngàn đọc giả cũng đồng ý với tôi". Nhà tôi ngạc nhiên vô cùng.
Mà nếu một trăm bức được mười bức trả lời thì ông phải cho là một sự lạ. Chúng ta can đảm nhận kỹ chân lý này: Mỗi người mà chúng ta gặp đều tự coi có một chỗ nào hơn ta. Tôi không cãi lời ông, chỉ hỏi xem nhiệt độ trong xưởng là bao nhiêu.
Ông làm tôi nhớ lại một điều mà tôi cơ hồ quên mất. nhưng các bà về phương diện đó thì khác hẳn và các đức lang quân, xin nhớ kỹ điều đó cho. Thiệt tình bạn cũng chẳng cần đọc sách này mới biết cách đắc nhân tâm.
Đứa nhỏ thích bắt chước má nó lắm. Nhưng những cách tàn bạo đó có những phản động tai hại lắm. Rồi ông đi trong mười chín ngày, khắp hai chục xứ, trên ba chục ngàn cây số.
nếu không phải, như hồi còn hàn vi, để đi lang thang trong kinh đô, vơ vẩn dạo chơi trong những con đường mà các vị Hoàng đế chỉ được nghe tả trong sách. Tiền mướn nhà tuy chẳng là bao, nhưng đối với chàng còn nặng quá; chàng không trả nổi. Ông Lyman Abbott hiểu ý, xé bài văn đã tốn nhiều công đó và chẳng cần soạn trước, ông đăng đàn thuyết giáo.
Phải làm sao cho sự học tập của bạn thành ra một trò chơi vui mà mê được. - Chắc nó thích nuôi một con chó nhỏ? - Nói chi nữa, chắc nó mê đi. Trở về nhà, ông viết ngay thư cho một người ông quen nhất trong đám cử tri ông mới đãi tiệc và xin cho biết tên những người đã có mặt hôm ông đãi tiệc cổ động.